Lịch sử Trị liệu nhóm

Những người sáng lập liệu pháp tâm lý nhóm ở Hoa Kỳ là Joseph H. Pratt, Trigant BurrowPaul Schilder. Cả ba người họ đều hoạt động và làm việc tại Bờ Đông trong nửa đầu thế kỷ 20. Năm 1932 Jacob L. Moreno đã trình bày nghiên cứu của mình về tâm lý trị liệu nhóm cho Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ, và đồng tác giả một chuyên khảo về chủ đề này.[2] Sau Thế chiến II, liệu pháp tâm lý nhóm được tiếp tục phát triển bởi Moreno, Samuel Slavson, Hyman Spotnitz, Irvin Yalom và Lou Ormont. Phương pháp tiếp cận trị liệu theo nhóm của Yalom có ảnh hưởng rất lớn không chỉ ở Hoa Kỳ mà trên toàn thế giới.

Một sự phát triển ban đầu trong trị liệu nhóm là nhóm T hoặc nhóm đào tạo (đôi khi còn được gọi là nhóm đào tạo nhạy cảm, nhóm đào tạo quan hệ con người hoặc nhóm gặp gỡ), một hình thức trị liệu tâm lý nhóm trong đó người tham gia (thường là từ tám đến 15 người) tìm hiểu về bản thân (và về các quy trình nhóm nhỏ nói chung) thông qua sự tương tác của họ với nhau. Họ sử dụng thông tin phản hồi, giải quyết vấn đề và đóng vai để hiểu rõ hơn về bản thân, những người khác và các nhóm. Người đi tiên phong vào giữa những năm 1940 là Kurt LewinCarl Rogers và các đồng nghiệp của ông với một phương pháp học về hành vi của con người trong Phòng thí nghiệm đào tạo quốc gia (còn gọi là Viện NTL) được tVăn phòng nghiên cứu hải quân và Hiệp hội Giáo dục Quốc gia tại Bethel, Maine, tạo ra năm 1947.